2019年09月30日
[Có tiếng Việt]フエ事業所スタッフ紹介 Part 3
シンチャオ!
久しぶりのスタッフ紹介です。
今日紹介するのは、2014年12月から私たちと一緒に働いている、
事務所の中では一番色々な歴史を知っている、アインさんです。
私たちが現地で関わるベトナム人にとっては、「介護っていったいどんなこと?」という状況が、
長らく続いていた中で、医療の知識も、介護の知識もない中で、5年前に一緒に働くことを決めてもらいました。
当然、介護に関するベトナム語の情報がほとんどない中で、
色々と手探りの中で、通訳をしたり、資料の翻訳をしたり、努力を重ねてきました。
2016年には、介護分野での通訳としてのスキルを高めるために、約1か月間日本の法人施設で研修を行い、
現場に入って、介護の仕事を実際にしてみるということもしてきました。
そんなアインさんに、今日は色々と話を伺ってみたいと思います。
では、アインさんよろしくお願いいたします。
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
私、日本語、通訳の仕事
どこから始めたらいいでしょうか。
私の話は長いと思ったら、長くなる。
でも、短くしようと思えば、簡単にできます。
「9月の記事はアインさんの記事でよろしくお願いしますね。」と上司が声をかけたことをきっかけに、
この記事を書くことになりました。
私と日本語の付き合いはいつからだったかなぁと。
ずっと前のことなので、詳しいことを思い出すのが難しいです。
ですから、特に想い出に残っていることを、書きたいと思います。
子供の時、兄はマンガを貸してくれました。
その中で、一番好きなマンガはドラえもんです。
初めてマンガを手に取って読んだ感覚は今まで心に残っています。
「わ~、マンガにいる猫はどうしてそんなに可愛いのかなあ。そんな友達が欲しいなぁ。」と
思わず大きい声を出してしまいました。そのマンガの一番最後のページに日本語のドラえもんの歌がありました。
私の目の前で、音符が躍っているような感じでした。いつか日本語でこの歌を歌えるようになりたいなあと思いました。
この子供っぽい考え方が、私と日本語をつなぐ最初のきっかけになるとは、想像できませんでした。
大人になって、あの時の想いをだんだん忘れてしまっていました。
もうすぐ大学の受験の頃だという時、自分がそれまで集中して勉強した科目に合う専門分野を選ばなければなりませんでした。
選択肢が少なく、自分が好きな専門分野がないので、受験勉強はやる気が出ませんでした。
そして、大学へ行く最初の一歩で失敗しました。申し込んだ大学に入れませんでした。
寂しい気持ちはありましたが、落ち込むことはありませんでした。その大学に入っても、勉強し続けるやる気がありませんでしたから。
翌年の試験のために、独学で勉強して、自分の能力に当てはまる新しい専門分野が見つかれば良いなと思っていました。
驚いたことに、その希望が実現しました。最初の大学受験に失敗して、その後の1年間で、大学入学試験の制度が色々と変わりました。
そのおかげで、選択できる専門分野が多くなりました。大学の受験の科目は数学、文学、英語でした。
そして、選択できる新しい専門分野は日本語と決めました。受験をして、学校を決める時でさえも、日本語が全然わからなかったのですが、日本語にしました。
まだ分からないことが多く、そういう中で新しいことを選ぶと、困難に直面する可能性が高いということはわかっていました。
でも、人生には、色々な色がありますから。私にとって、ずっと同じ場所に居て同じことをして過ごすよりも、困難があっても新しいチャレンジが出来る方がましだと強く感じていました。
大学生になりましたが、小学生と同じです。
私のクラスメートは日本語での作文ができましたが、私は「あ、い、う、え、お」という文字から始めました。
でも、こんなことでつまらない感じや、本当に覚えることが出来のかなという心配はありませんでした。
むしろ、面白いと感じました!
新しいことを今日勉強したなと思っていると、翌日にも、新しい知識が増えていきます。
ですから、こんな感じで、一生懸命勉強しました。
昔からのことを振り返ってみると、勉強はとても大変だなあと思う時期もありましたが、
日本語に飽きるとか、自分の専門分野を日本語にしたことを後悔するということは一度もありませんでした。
私の学生時代には、インターネットは今のように普及していませんでした。
テレビや新聞などからしか情報を収集できませんでした。
大学3年生の終わり頃まで、日本語能力試験というものがあることを知りませんでした。
4年生になったら、実習もあるし、新しい科目を勉強しなければならなかったので、時間があまりありませんでした。
日本語能力試験合格へ向けて、聴解や読解など試験対策をする期間は4カ月しかありませんでした。
試験対策をする練習問題のようなテキストも、今のように多くはなかったです。
全力で努力して勉強しました。
高校生の時、たくさん勉強しましたが、その時のやり方をやっていても効果があまりないので、勉強のし方を変えました。
徹夜して、勉強するとか、長い時間ただ黙々と勉強するとか、そういうやり方を辞めました。
その代わりに、学校の授業の他には2時間だけ自習して、遅くても11時までに終わるようにしました。
勉強する時間はあまり長くありませんでしたが、効果がありました。
模擬試験の点数は希望のようにいい点数が取れました。「これなら日本語能力試験に合格できる!」と思いました。
でも、試験が終わってから、自信がなくなりました。失敗したと思いました。
最終的に試験の結果が出るまで、ずっと落ち込む状態を続けたくないので、
暮らす町から離れているところへ実習しに行きました。
結果発表の日になりましたが、合格できないと思っていたので、自分の結果を見ませんでした。
意外なことに、友達を通して合格したことが分かって、喜びが込み上げました。
合格はしましたが、模擬試験のような高い点数が取れなかったのは、残念でした。
大学を卒業した後で、色々な仕事に挑戦しました。
そして、やっと、日本語通訳の仕事に就くことができました。
通訳の仕事は、色々な技能と知識を身につけるのが必要です。
最初はうまくできなくて、失敗したこともたくさんありました。
あきらめない気持ちを持って努力した後で、だんだん能力が上がってきたなと感じました。
通訳の仕事は不思議な仕事です。
いつも勉強して、自分の専門だけじゃなくて、色々な分野の知識を身につけなければならない仕事です。
現在、自分の仕事が大好きで、いつもやる気が出て、仕事をしています。
一日を過ごすと、また新しい知識に出会うことが出来ます。それに、多くの人に会うことができます。
「仕事は人を選ぶこと。人は仕事を選ぶことができない」と言われたことがあります。
でも、私は違う考え方を持っています。
他の人が良いというからと言って、何も考えずに自分もそれを選ぶことはしません。
他の人に良いことが、自分にも良いとは限りません。
誰でも、自己決定ができます。私は、自分に一番ぴったり合うことを選びながら、生きていきます。
PS: 子供の時の夢は実現しました。日本語でドラえもんの歌ができます。
でも、歌がすごく下手なので、バイクに乗っている時に一人で口ずさぶとか、自分の赤ちゃんに歌ってあげたりしています。
Tôi, tiếng Nhật và công việc phiên dịch
Không biết bắt đầu như thế nào nhỉ? Câu chuyện của tôi nếu nói dài thì nó sẽ trở nên dài và nếu muốn ngắn thì cũng không khó khăn gì? "Tháng 9 này là bài ký sự của Anh nhé!" lời nhắc nhở của sếp cũng là cơ hội để tôi viết bài này.
Tôi và tiếng Nhật đến với nhau như thế nào nhỉ? Câu chuyện cũng đã quá lâu rồi nên tôi không còn nhớ rõ từng chi tiết nữa mà chỉ còn lại những dấu ấn đặc biệt thôi.
Khi còn nhỏ, tôi thường được anh trai cho mượn đọc những cuốn truyện tranh.
Trong số đó, tôi thích nhất là Doraemon. Tôi vẫn còn nhớ như in, cảm giác lần đầu tiên cầm trên tay cuốn truyện tranh và đọc.
Ôi, chú mèo máy trong truyện sao mà đáng yêu quá? Ước gì mình có người bạn như vậy nhỉ?
Và đằng sau mỗi cuốn truyện khi nào cũng có in bài hát bằng tiếng Nhật. Trong đó,
những nốt nhạc cứ như nhảy múa và tôi ước một lúc nào đó mình sẽ hát được bài hát này.
Không ngờ suy nghĩ ngây ngô thời bé đó đã là cái duyên đầu tiên đưa tôi đến với tiếng Nhật.
Tôi cứ thế lớn dần lên và giấc mơ hồi đó cũng trôi dần vào quên lãng.
Tôi sắp sửa bước vào cánh cửa đại học và buộc phải lựa chọn chuyên ngành phù hợp với những môn mà tôi đã tập trung học.
Vì quá ít sự lựa chọn nên tôi chẳng mấy hứng thú. Tôi thất bại ngay bước đầu tiên,
tôi đã không trúng tuyển vào trường Đại học mà mình đã đăng ký.
Tôi buồn nhưng không thất vọng vì nếu có đỗ vào trường đó thì tôi cũng không có đam mê để tiếp tục.
Tôi tự học để chuẩn bị cho lần thi sang năm và ấp ủ một hy vọng sẽ có một chuyên ngành mới phù hợp với mình hơn.
Và không ngờ điều đó đã thành hiện thực. Chỉ 1 năm thôi mà chế độ thi cử đã thay đổi rõ rệt. Có nhiều ngành học hơn.
Ba môn thi của tôi để vào đại học là Toán, văn và tiếng anh. Có một chuyên ngành mới mà tôi có thể lựa chọn đó là tiếng Nhật.
Và tôi quyết định chọn tiếng Nhật, mặc dù cho đến trước khi nhập học tôi chẳng biết một chữ tiếng Nhật nào.
Chọn lựa và đi theo cái mới có thể sẽ có nhiều khó khăn nhưng thà khó khăn để thấy cuộc đời còn có nhiều màu sắc,
còn hơn là cứ ở mãi một chỗ và chỉ nhìn thấy mỗi một thứ.
Tôi vào Đại học nhưng như một đứa trẻ vào tiểu học. Phải bắt đầu từ những chữ cái đầu tiên, trong khi đó bạn tôi,
có những đứa đã biết làm văn. Nhưng không vì thế mà tôi chán nản hay sợ hãi, ngược lại tôi càng thấy thú vị hơn.
Cái gì cũng mới lạ, mỗi ngày là một điều mới mẻ. Cứ như vậy, tôi miệt mài học tập. Và cho đến bây giờ ngồi nhớ lại.
Có những lúc học thật vất vả, thật khó khăn nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy chán tiếng Nhật,
chưa bao giờ trong đầu tôi xuất hiện hai chữ hối hận cho sự lựa chọn này của mình.
Thời đó của tôi, Internet chưa phổ biến như bây giờ, việc tìm kiếm thông tin chủ yếu thông qua đài,
báo hoặc nghe lại từ những người quen. Tôi học tiếng Nhật nhưng phải đến gần cuối năm 3 mới biết được có kỳ thi Năng lực Nhật ngữ.
Thời gian không còn nhiều nữa vì lên năm 4 sẽ rất bận rộn cho việc đi thực tập và học nhiều môn khác nữa.
Thế là tôi chỉ còn hơn 4 tháng để chuẩn bị cho kỳ thi, phải gấp rút trau dồi kỹ năng nghe và đọc.
Tài liệu ôn thi cũng hạn chế, không có nhiều như bây giờ.
Tôi dồn hết sức mình cho những lần luyện tập nhưng vì thời cấp 3 học hành quá vất vả rồi nên tôi không muốn học như vậy nữa.
Tôi không thức khuya để học hay ngồi mãi một chỗ để học, mà mỗi ngày ngoài những giờ học trên lớp,
tôi chỉ học thêm 2 tiếng ở nhà và cứ 11 giờ là tôi đi ngủ. Học như vậy tôi thấy hiệu quả hơn nhiều.
Những lần làm bài thi thử trên lớp lúc nào tôi cũng đạt số điểm như mong đợi. Tôi tự tin mình sẽ thi đậu.
Nhưng đến lúc đi thi và làm bài xong thì niềm tin đó bị lung lay. Tôi nghĩ mình đã rớt vì bài làm không được tốt như mọi khi.
Tôi không muốn cứ mãi ở nhà buồn chán cho kết quả đó nên đã đăng ký đi thực tập ở thành phố xa nơi mình đang sống.
Đến ngày biết kết quả, tôi không muốn xem vì nghĩ mình đã rớt, nhưng tôi vỡ òa sung sướng khi đứa bạn bất ngờ thông báo tôi đã đậu.
Mặc dù số điểm không được cao như những lần làm bài thi thử.
Sau khi tốt nghiệp tôi thử sức với nhiều công việc. Và cuối cùng tôi chọn nghề phiên dịch.
Nghề phiên dịch đòi hỏi nhiều kỹ năng và kiến thức. Lúc đầu vào tôi bỡ ngỡ và va vấp rất nhiều.
Dần dần rồi mọi thứ cũng ổn hơn. Nghề phiên dịch là một nghề kỳ lạ,
nó bắt người làm phải học tập không ngừng và không phải chỉ học mỗi lĩnh vực. Hiện tại,
tôi cảm thấy rất vui và rất yêu thích công việc của mình vì mỗi ngày tôi lại được biết thêm một kiến thức mới.
Và được gặp gỡ với rất nhiều người.
Người ta hay nói "Nghề chọn người chứ người không chọn nghề".
Nhưng tôi lại nghĩ khác, đừng lựa chọn những gì mà người khác nghĩ là tốt và cái tốt với người khác thì chưa chắc sẽ tốt với chính mình. Chúng ta có quyền lựa chọn và đừng lựa chọn cái tốt nhất mà hãy lựa chọn những gì phù hợp với bản thân chúng ta nhất.
PS: Giấc mơ hồi bé của tôi bây giờ đã trở thành hiện thực.
Tôi đã có thể hát bài hát Doraemon bằng tiếng Nhật.
Nhưng giọng hát của tôi dở tệ nên tôi chỉ dám hát thầm hay hát cho em bé của tôi nghe mà thôi.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~